CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Lục phiến môn hệ liệt


Phan_5

Trong đầu Bát Nguyệt ‘ầm ầm’ một tiếng, tựa như có thứ gì đó bị chôn sâu trong đầu đang rục rịch, sẽ phá kén mà ra. Hình như nàng nhớ ra rồi…

“Đây đều là lỗi của cha, là cha tạo nghiệt… Mười hai năm trước chúng ta là hàng xóm của Lan gia, năm đó mẹ con mất, phu nhân của Lan Phượng Thành là Cúc Văn thấy hai cha con chúng ta cơ khổ, thường xuyên qua chăm sóc, nàng nói Lan Phượng Thành bản tính thô bạo, không hợp ý hắn liền đánh đập tàn nhẫn, cha thương tiếc nàng, lâu ngày, liền… liền…”

Khó trách những việc trước sáu tuổi Bát Nguyệt đều không nhớ rõ, thì ra căn bản là không muốn nhớ, không muốn tìm lại…

“Chuyện của chúng ta bị Lan Phượng Thành phát hiện, hắn gần như đánh chết Cúc Văn, tối hôm đó, Cúc Văn năn nỉ cha mang nàng đi, nàng sợ sẽ phải chết dưới tay của Lan Phượng Thành… Cha cùng Cúc Văn liền mang theo con chạy trốn… Sau đó chúng ta mới biết được, Lan Phượng Thành uống chút rượu, đuổi theo sau chúng ta, bị ngã xuống ao…”

Vân Bát Nguyệt toàn thân rét run, đây là mối thù giết cha đoạt mẹ a, đây là mối hận vĩnh viễn không xóa nổi, Lan Đình Ngọc sao có thể dễ dàng bỏ qua… Ngay từ đầu hắn đã muốn trả thù nàng, là muốn cho con gái của kẻ thù là nàng, cũng phải nếm nhục nhã tương tự.

“Lan Đình Ngọc bị đưa đến nuôi ở nhà thúc phụ, Cúc Văn đi đến vài lần đều bị đánh đuổi ra, trong lòng nàng vẫn khổ sở, nên sớm đã qua đời.”

Vân Bát Nguyệt cúi đầu nhìn cha đang khóc, còn có mọi người vẫn ở đây, không biết nên làm thế nào thu xếp, trong lòng thản nhiên cười khổ: “Được rồi, cha, đừng khổ sở nữa, nếu hắn là người có chút lương tâm liền buông tha chúng ta, nếu thật sự mất trí, cảm thấy chúng ta còn nợ hắn nhiều lắm, vậy… vậy chẳng qua là một tính mạng, còn gì có thể cho hắn đâu?”

“Hắn nói không muốn cha mang chuyện cũ đến dằn vặt các ngươi, cha tin hắn… Tất cả là lỗi của cha…”

Không ai sai cả, sai liền ở chỗ rõ ràng tình là giả, nàng lại xem như chân ý, chuyện xấu hổ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi. Vân Bát Nguyệt cảm thấy khí huyết trong ngực cuồn cuộn, lưỡi nóng lên, còn có một loại mùi tanh chảy ra từ bên miệng, nàng dùng khăn voan che, cũng may đều là màu đỏ, đều nhìn ghê người như vậy, tựa như nỗi đau ở đáy lòng nàng, đau đến cực điểm, ngược lại không thể thấy được.

*

Lúc đuổi tới Phàn Long trấn sắc trời đã tối muộn, khách điếm rất yên tĩnh, lặng tựa như không có việc gì từng phát sinh. Lan Đình Ngọc chân trước bước vào phòng, cửa sau lưng lập tức đóng lại. Có người ở ngoài phòng cười ha ha: “Chờ Lan đại bộ đầu tới làm một cái nồi hấp đã lâu, phóng hỏa, đốt phòng!”

Lan Đình Ngọc thắp sáng đá lửa, dưới đất là mấy thủ hạ vẫn theo hắn đang nằm ngang dọc, kì lạ là Quế Thập Nhất vẫn bị khóa ở chỗ cũ, chăm sóc không tốt, có vẻ tiều tụy, có thể thấy được không mấy người chịu giao tiếp cùng vị thiếu gia quái đản này.

“Sao ngươi lại đến đây?” Quế Thập Nhất thiếu gia nhướn mày, chẳng phải hắn đang ở bên Vân Bát Nguyệt hưởng tiệc tân hôn sao?

“Ngươi là tội phạm quan trọng của triều đình, không thể chết như vậy được.” Lan Đình Ngọc mở khóa sắt cho hắn, ngọn lửa đã từ ngoài tiến vào, khói đặc cuồn cuộn. “Mùi vị làm món nướng không thú vị, ta không thích đánh người, đành trông cậy vào ngươi.”

Quế Thập Nhất thiếu gia cười lạnh không động đậy: “Dù sao ta cũng sắp chết, chết như này còn thống khoái hơn ở đoạn đầu đài một chút, ngươi nhiều chuyện làm gì!”

Lan Đình Ngọc xoa cằm, tựa hồ hơi khó xử: “Nói thế nào ta cũng đã chạy đến từ hôn lễ cùng Bát Nguyệt, nếu chết ở đây với ngươi, không thể quay về, không biết Bát Nguyệt sẽ bị tổn thương tới mức nào nữa.”

“Quả nhiên ngươi ——” Quế Thập Nhất thiếu gia giận dữ, nhảy dựng lên, đấm vào ngực hắn một quyền.

Lan Đình Ngọc không kịp trốn, liên tục lùi ra phía sau mấy bước, tựa vào cách tường lửa nóng, chỉ cảm thấy vị ngọt ngọt xốc lên. Quyền này dùng sức không nhẹ, hắn cười khổ xoa vết máu bên khóe miệng: “Vậy ngươi nhất định phải cứu ta.”

“Ta sai lầm rồi, đáng ra không nên giao phó Bát Nguyệt cho người như ngươi!” Quế Thập Nhất thiếu gia rút kiếm cầm trên tay, từ xa chỉ hướng Lan Đình Ngọc, “Lúc trước ta tự đưa mình lên cửa, nay ngươi thả ta đi, không thể coi là ta nhận ân tình của ngươi. Ngươi phụ Bát Nguyệt, nếu nàng gặp chuyện không hay, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi!”

Trong tay hắn là một thanh kiếm thượng cổ, xuyên thủng vách tường, chỉ nghe một tiếng nổ, bức tường đã không chịu nổi hỏa thiêu kiếm xỏ, sập xuống.

Lan Đình Ngọc thở phào nở nụ cười, vị thiếu gia này cho mình là Đát Kỷ trên đời hay là Dương quý phi trọng sinh a, bỏ lại nương tử của mình tới cứu hắn, chẳng lẽ chỉ vì bắt hắn nhận một lần nhân tình sao?

Chẳng qua không muốn nhìn người bị chết bừa bãi nữa.

Quế Thập Nhất thiếu gia dùng kiếm thiên hạ vô địch, Lan Đình Ngọc truy tung hắn ba năm cũng không dám chân thực động thủ với hắn, về phần tướng tôm binh trùng muốn mượn thời cơ đến chiếm ưu thế, một khi hắn cầm kiếm, ai còn có thể ganh đua cao thấp với hắn, sợ tới mức dồn dập chạy trốn. Hắn cũng không đuổi theo bọn họ, tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn Lan Đình Ngọc: “Còn muốn tới bắt ta sao?”

Lan Đình Ngọc mỉm cười: “Ngươi phải cam đoan không phản kháng.”

Quế Thập Nhất thiếu gia hừ lạnh: “Nằm mơ đi.”

“Nhất định ngươi sẽ lại tới cửa cầu ta bắt ngươi.”

Quế Thập Nhất thiếu gia trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, chỉ nháy mắt sát khí trong lòng nảy mầm. Muốn giết hắn hay không? Người này là người Bát Nguyệt ái mộ, vô số lần tổn thương Bát Nguyệt, hơn nữa, tuy rằng võ công của hắn không bằng mình, không biết vì sao Quế Thập Nhất thiếu gia vẫn luôn có vài phần cố kỵ – một người quá mức giảo hoạt mà vô sỉ.

Kiếm trong lòng bàn tay rung động vài lần, ngón tay nắm chặt lại buông ra, hắn phát hiện tên kia ngay cả lông mi cũng không thèm chớp một chút.

Quế Thập Nhất thiếu thở dài một hơi, sát ý đều theo tiếng than nhẹ này mà thoát ra, rốt cuộc xoay người rời đi.

Lan Đình Ngọc âm thầm mỉm cười, quả nhiên quả nhiên, vẫn còn quá non a.

*

[7] Duyên định

Quế Thập Nhất thiếu gia chạy một đường không nghỉ tới trấn nhỏ nơi Bát Nguyệt ở, đến lại nghe nói, bọn họ đã lên đường hướng Thập Bát trấn Vân châu, nhớ là đường hội gì đó. Trong phòng vẫn vấn vít hương khí, không khỏi nhặt lấy một miếng đường còn lại trong nồi, sau vị ngọt thanh, nối tiếp là mị ý vô hạn gắt gao quấn quanh đầu lưỡi, rốt cuộc luyện trăm lần cũng thành vàng. Quế Thập Nhất thiếu gia trong lòng rung động, nếu lúc đó hắn không bảo Lan Đình Ngọc trở về bên Bát Nguyệt, vẫn ở cạnh nàng, hiện tại người theo nàng đi liệu có thể là hắn không?

Nhưng hắn là một kẻ nay đây mai đó, thân lại mang vô số nợ máu, làm sao có thể mang hạnh phúc đến cho Bát Nguyệt?

Đường hội của Thập Bát trấn Vân châu là lễ hội lớn nhất vùng phía Tây, thương nhân buôn đường từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, cùng với các danh gia bình phẩm vốn là người chế đường hạng nhất, còn có tiền thưởng hậu hĩnh, trở thành vỏ bọc ngoài giả dối ngọt ngào cho đường hội thực chất ganh đua kịch liệt này.

Quế Thập Nhất thiếu gia tìm được khách sạn Bát Nguyệt ở, tùy tiện thuê một gian phòng, hắn không muốn kinh động nàng, chỉ nghĩ lẳng lặng trông nàng xem nàng mà thôi.

Đêm khuya nàng vẫn chưa ngủ, ánh nến soi rọi căn phòng, ngày mai chính là ngày phẩm đường, nàng cẩn thận bày đường ra, phân chia sắp xếp một lần nữa, cứ cảm thấy nó là máu mủ của nàng, là do nàng đích thân sinh ra.

Quế Thập Nhất thiếu gia theo thói quen ngồi trên nóc nhà, hắn vẫn thích nhìn từ trên cao xuống như vậy, cảm giác chỉ có một người tồn tại. Nhưng lần này, lại có một người cùng hắn. Từ khe hở của mái ngói có thể thấy mặt của nàng, nàng gầy đi nhiều, vì người mà tiều tụy, người kia, tất nhiên là Lan Đình Ngọc đã phụ nàng sâu đậm. Quế Thập Nhất thiếu gia vốn luôn không yêu không hận không muốn không cầu, đột nhiên trong lòng đau đớn không chịu nổi, không biết vì nàng, hay là vì mình.

Ngày mùa hè gió đêm se lạnh, nàng cùng hắn dường như không buồn ngủ.

Một đêm không nghỉ, hôm sau Vân Bát Nguyệt đến nơi tổ chức đường hội, đó là một khu đất có thể tiếp đón không dưới một vạn người, tạm thời sửa làm hội trường, không ngờ vẫn cảm thấy nhỏ hẹp, người tới tấp nập.

Cùng một tiếng la vang, nhóm đường đầu tiên được đưa lên. Sau những bình phẩm tinh tế, phân ra thứ bậc cao thấp, lưu lại chờ kiểm tra. Vân Bát Nguyệt ở lượt thứ năm, trước giờ nghỉ ngơi, đây là thời cơ bất lợi nhất, giác quan của mọi người gần như đã tê rần, không còn mẫn cảm với vị ngọt của đường nữa.

Bát Nguyệt lo lắng, tim sắp nhảy vọt ra ngoài, nàng đã đi thi bảy năm, mục đích là có thể được mọi người thừa nhận, lấy được số tiền thưởng kia rồi xây dựng một đường phường lớn hơn trước, chỉ tiếc lần này qua lần khác thất bại. Nàng siết chặt bàn tay, nhìn những người bình phẩm đưa đường vào miệng, sau một lúc lâu, trên mặt dường như đều lộ ra biểu tình không thể tin được.

Đường như vậy, gần như yêu tà, không thấy trong nhân gian, không tìm được trên trời, chỉ cần nếm qua sẽ khó quên mỹ vị của nó.

Những người đó ngẩng đầu lên xem tên người chế đường, Vân Bát Nguyệt!

Một người trong đó toàn thân chấn động, buông lỏng đường trong tay, là nàng, sao có thể là nàng? Trong lòng cười lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng đã gặp mặt, hắn cúi đầu, nhanh chóng viết lên giấy vài dòng, chuyền cho mấy người bình phẩm.

Bát Nguyệt lo lắng bứt rứt chờ đợi kết quả, hồi lâu sau, rốt cuộc đã có.

Bị loại.

Những người nếm qua đường ở dưới ồ lên, đường này rõ ràng là tuyệt thế cực phẩm, vì sao lại bị loại? Mọi người nghi ngờ dồn dập, nhưng những người bình phẩm trên đài đã sắp nghỉ ngơi.

Bát Nguyệt đứng dưới ánh mặt trời chói chang, trong lòng lạnh lẽo, nàng không tin, nàng cũng là người làm đường, biết loại đường nào là ngon, loại nào là kém. Lúc trước làm ra thành phẩm nàng đã biết, tuyệt đối không thứ gì trên đời so được, không loại đường nào có thể quý giá hơn. Rốt cuộc là khiếm khuyết ở chỗ nào, rõ ràng lúc họ ăn trên mặt lộ biểu tình kinh ngạc. Vì sao lại như vậy?

Thấy bọn họ phải đi, Vân Bát Nguyệt hô to: “Ta không phục!”

Mọi người ngẩn ra, tất cả thanh âm ở đại hội đều tĩnh lặng xuống. Đây là lần đầu tiên suốt bao nhiêu năm qua xuất hiện trường hợp này, những vị bình phẩm danh gia cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đành nhất trí nhìn người lén đưa giấy cho bọn họ.

Bát Nguyệt lớn tiếng nói: “Đường của ta, ta tự biết, những người ăn qua cũng biết, dựa vào đâu mà bị loại, vì sao bị loại, các ngươi nói được lý do sao? Ta không phục, ta muốn được giải thích!”

Người viết tờ giấy kia cười lạnh một tiếng nói: “Đường này tà mị, căn cốt bất chính, ngoài mặt giả bộ băng thanh ngọc khiết, trong xương cốt lại là kỹ nữ!”

Vân Bát nguyệt giật mình, cảm thấy lời nói của hắn mang điều gì ám chỉ: “Đường có thể quyến rũ người, đây không phải tội gì quá lớn, cũng có thể coi như lý do bị loại sao?”

“Đó là tất nhiên, làm đường như làm người, lòng người ngay thẳng thì đường mới có thể ngay thẳng!” Người nọ nói xong đã xoay người muốn đi.

Vân Bát Nguyệt nhào lên: “Ta không phục, đạo lý này nói thế nào cũng không liên quan, nếu ngươi không thể đưa ra lý do hợp lý hơn, ta… ta…” Nàng nói vài từ ‘ta’, thanh âm lại nghẹn ngào.

Hộ vệ ngăn nàng lại, hiện trường hỗn loạn, bỗng nhiên có người nhảy lên đài, áo trắng như tuyết, một kiếm chỉ vào người nọ: “Để nàng thắng.”

“Quế Thập Nhất thiếu gia?” Dưới đài có người biết mặt hắn, càng thêm hỗn loạn.

Người nọ cười ha ha, nhìn về phía Vân Bát Nguyệt: “Ngươi thật đúng là sốt ruột muốn thắng, ngay cả thủ đoạn này cũng dùng đến.”

Mũi kiếm chỉ vào yết hầu hắn vừa động, hắn không dám nói ra lời nữa.

Những người dưới đài vừa thương cảm Bát Nguyệt, nay tình thế quay ngược trở lại, liền nhìn nàng khinh thường, Vân Bát Nguyệt vừa xấu hổ vừa bối rối, thiếu gia hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hết thảy chỉ làm theo ý muốn của mình, như vậy nếu có buộc người ta phán nàng thắng, chẳng qua cũng chỉ là một trò cười mà thôi!

Lúc này có người không nhanh không chậm đi lên đài, hắn tươi cười ôn nhu mà lộ vẻ phong lưu, làm cho nhóm người kia vốn mang tâm tình căng thẳng không hiểu vì sao chợt thả lỏng, hắn nhìn kiếm của Quế Thập Nhất thiếu gia, lại nhìn vào người kia đang bị mũi kiếm chỉ vào đến nghẹn lời, khẽ thở dài: “Thúc thúc, chuyện năm đó ta cũng không so đo, ngươi cần gì vẫn ghi tạc trong lòng?”

Một tiếng thúc thúc này khiến cho Vân Bát Nguyệt như bị sét đánh, là hắn, Lan Đình Ngọc, ở hôn lễ bỏ lại mình nàng mà đi mất tăm mất tích, vì sao hắn lại đến đây? Người trên đài kia, chẳng lẽ chính là vị thúc thúc vẫn nuôi nấng hắn sau khi phụ thân qua đời?

“Nghiệt chủng!” Quả nhiên người nọ quát to một tiếng, “Vì một nữ nhân, ngay cả thúc phụ tổ tông ngươi cũng không muốn nhận?”

Lan Đình Ngọc cười cười: “Nhưng nữ nhân kia là nương tử của ta.” Ánh mắt hắn không nhìn qua Bát Nguyệt, nhưng tiếng nương tử kêu lên thật tự nhiên, giống như không có chuyện gì từng xảy ra, giống như hắn vẫn cùng nàng đi đến đây, Bát Nguyệt trong lòng đau xót, tựa hồ lại có khí huyết muốn phun ra.

“Thúc thúc, năm đó mẫu thân của ta bỏ trốn cùng người, bỏ lại ta, nhưng dù sao mấy năm sau này nàng sống thật hạnh phúc, có người đối xử tốt với nàng, tất nhiên nàng sẽ chọn người đó, nay ta tuyệt đối không hận nàng nữa!”

“Nhưng phụ thân ngươi chết trong tay tiện nhân đó!”

“Hắn hành hạ nàng bao nhiêu năm, cuối cùng coi như trả lại cho nàng, thúc thúc, chuyện này nào có quan hệ với đường hội, sao lại dùng việc công để trả thù riêng?”

Mọi người dưới đài nghe được đều ngẩn ra, chuyện cũ của bao nhiêu năm trước đột nhiên bị vạch trần, thì ra sau lưng người bình phẩm đường này lại cất dấu nhiều bí mật không ai biết.

Lan Đình Ngọc nói nghe thật nhẹ, nhưng kỳ thật mẫu thân bỏ trốn cùng người, phụ thân chết tại nơi bắt tư tình, hắn được nuôi ở nhà thúc phụ, từ nhỏ cơ khổ, từng câu chuyện cũ đều xấu hổ không muốn nhắc lại. Thế mà hắn lại bộc lộ toàn bộ ở dưới tai mắt công chúng, Bát Nguyệt căng thẳng đau lòng, đều là vì nàng sao? Chỉ vì giúp đỡ nàng sao?

Nhưng nếu hắn có thể làm được đến mức này, vì sao lại bỏ nàng ở hôn lễ mà đi?

Lan Đình Ngọc nhẹ giọng nói: “Thúc thúc của ta để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến bình phẩm, vì thế nên rút lui, tất cả bắt đầu lại đi.”

Người nọ gầm lên, tính xông ra đánh Lan Đình Ngọc, liền bị kiếm của Quế Thập Nhất thiếu gia kiềm chế.

Hội trường lại an tĩnh, sau thời gian một chén trà nhỏ, ‘Phong quá vô ngân’ do Vân Bát Nguyệt làm ra đã được định là loại đường đứng đầu đại hội này.

Bát Nguyệt nghe được tin vui, lý tưởng bảy năm qua mà nàng một lòng hướng tới đã đạt được, không biết vì sao lại hoàn toàn không thể cao hứng, ngay cả một nụ cười đều khó có thể lộ ra.

“Ngươi không vui sao?” Quế Thập Nhất thiếu gia nhẹ giọng hỏi, hắn không hiểu hết nhiều khúc chiết trong lòng nàng, chỉ cảm thấy, có chuyện vui vì sao không cười?

Vân Bát Nguyệt nhìn Cầu Cầu tuyết trắng trên vai hắn, hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi vẫn đi theo ta?”

Quế Thập Nhất thiếu gia suy nghĩ hồi lâu, nhưng không trả lời.

“Ngươi thích ta sao?”

Quế Thập Nhất thiếu gia gật đầu, bộ dáng cúi đầu của hắn xinh đẹp thấu lòng người, Vân Bát Nguyệt nghĩ, nếu người ta thích là hắn, liệu có tốt hơn bây giờ không?

“Vậy ngươi nguyện ý dẫn ta đi sao?”

Quế Thập Nhất thiếu gia nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi thích, ta có thể vì ngươi làm tất cả mọi chuyện.”

“Vậy ngươi dẫn ta đi thôi.”

Quế Thập Nhất thiếu giữ lấy thắt lưng nàng, thả người nhảy lên, lướt qua đỉnh đầu mọi người. Vân Bát Nguyệt cảm thấy gió gào thét bên tai, chuyện cũ như gió, từng cảnh từng cảnh vụt qua trước mắt nàng, nàng đau lòng như bị người bóp nghẹt, nước mắt chảy xuống dưới.

“Ngươi khóc.” Quế Thập Nhất thiếu gia ngừng chân, cho tới bây giờ hắn cũng không muốn nàng khóc, mặc dù là mọi chuyện xấu giết người phóng hỏa, chỉ cần nàng có thể tươi cười vô tư như lần đầu tiên gặp mặt, hắn sẽ làm.

“Bát Nguyệt…” Hắn vụng về lau nước mắt cho nàng, “Ngươi đi tìm hắn đi.”

“Ta không muốn…”

“Đi thôi, nếu hắn lại bắt nạt ngươi, ta sẽ dùng một kiếm giết hắn.”

“Ta sợ, ta thật sự rất sợ, sợ hắn lại bỏ ta, ta không muốn lại phải trải qua thống khổ khôn cùng như vậy nữa…”

“Bát Nguyệt…” Có người nhẹ giọng gọi tên nàng, thật ôn nhu, nàng vẫn bị loại biểu hiện ôn nhu giả dối này lừa bịp, cho nên mới bao lần làm tổn thương chính mình.

Bát Nguyệt không muốn quay đầu, nàng không muốn nhìn đến gương mặt làm nàng đau lòng không chịu nổi kia.

Người nọ tới gần nàng, ôm lấy nàng từ sau lưng.

Quế Thập Nhất thiếu gia khẽ thở dài: “Để ý đầu của ngươi!”

Xoay người rời đi.

“Bát Nguyệt, ta biết ta mắc thêm lỗi lầm nữa, về sau sẽ không, thật sự sẽ không…”

Nhưng nàng đã từng tin hắn bao nhiêu lần, lời thề đã tan thành mảnh nhỏ rồi, có thể ghép lại để nàng tin tưởng hắn sao?

“Bát Nguyệt…” Lan Đình Ngọc đặt một thanh chủy thủ lạnh lẽo trong lòng bàn tay nàng, dùng sức nắm chặt, “Từ nhỏ ta theo sư phụ lên núi Thiên Thành, học đạo gia công phu, xem trọng tiêu dao vô vi, nhưng môn công phu này kị nhất một thứ, chính là Thiên Sơn hàn băng. Bởi vì đỉnh núi Thiên Sơn ở xa, hàn băng một ngàn năm cũng rất khó tìm được, nên chuôi chủy thủ này sau khi được đối thủ một mất một còn của sư tổ giết chết người lưu lại, ta vẫn lén sư môn cất giấu. Hôm nay ta giao nó cho nàng, chỉ cần khi nào nàng nhìn ta phát ngán, chán ghét, hoặc ta làm việc có lỗi với nàng, nàng giết ta đi.”

Bát Nguyệt nắm chặt kiếm kia, lạnh lẽo như ngọc, hắn làm như vậy là tính toán gì đâu? Đem tính mạng giao cho nàng?

“Ngươi không sợ ta muốn giết ngươi ngay bây giờ sao!” Bát Nguyệt quay người lại, nâng đao hướng hắn, Lan Đình Ngọc hoàn toàn không né, Bát Nguyệt không ngờ tới chuyện này, nhất thời không kịp thu đao, đâm mạnh vào vai hắn, máu chảy đầm đìa.

Bát Nguyệt sợ ngây người, sao nàng lại xuống tay độc ác như vậy, loại cảm xúc yêu hận đan xen không thể tháo gỡ, khiến cho nàng như bị lửa thiêu, nàng muốn giết hắn, lại muốn ôm lấy hắn, nàng không thể để hắn đi, tuyệt đối không thể cho hắn có cơ hội bỏ nàng một mình. Nàng nhào lên ôm chặt hắn, miệng vết thương của hắn vẫn đang đổ máu, nàng không nhìn thấy cũng không muốn ngó lại xem!

Lan Đình Ngọc bất đắc dĩ cười khổ, dùng cánh tay không bị thương kia ôm nàng.

Nếu thế này có thể khiến nàng an tâm, vậy để máu tươi của hắn vì nàng mà chảy hết đi.

Cách đó không xa kiếm khí rực bay, Quế Thập Nhất thiếu gia vẫn chưa rời đi, tựa như đang chờ một cơ hội, có thể danh chính ngôn thuận lấy mạng của hắn.

Bát Nguyệt Bát Nguyệt, nàng xem, ta làm sao dám phụ nàng nữa đây?

*

Rất nhiều năm về sau, đường phường thứ năm của Vân thị đã khai trương, bọn họ muốn dời đến gian hàng lớn hơn để trông nom việc làm ăn, tình cờ thu dọn đồ vật này nọ, Bát Nguyệt lấy ra ngàn năm hàn băng kiếm từ trong ngăn tủ, nhớ tới chuyện năm đó, một loại cảm thụ khác thường nảy lên trong lòng. Nàng vuốt ve chuôi kiếm, gần như đã quên, đây là thái độ đối với thứ gì đó liên quan tới tính mạng sao? Trong lòng nghi hoặc, nàng đem đến tiệm rèn gần nhà, để thợ thủ công nhìn xem tỉ lệ.

“Ngàn năm hàn băng? Đầu óc phu nhân có vấn đề rồi, đây là sắt, là loại sắt được rèn rất tốt, cho nên nặng hơn những loại khác, nếu sợ không đủ sáng bóng, chúng ta có thể nghĩ cách…”

Những câu nói kế tiếp Vân Bát Nguyệt đều nghe không rõ, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn về chuôi kiếm nhắc đi nhắc lại: “Cầm thú, cầm thú, cầm thú!”

Để xem khi trở về ta tính toán sổ sách với ngươi thế nào!

- Hoàn -


Phan_1 Q1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6 Q2
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Teya Salat